Drop
Drop to sleep, after trying my best, difficulties first
Drop when over my bandwidth, beyond my control: mw lazy in teaching children, tidy house; children don't do homework, play, make a mess, noise
Idle stock. Busy drop Facebook news report summary
Everyday listen ebook telecom
==================================
Barking up the wrong tree: Spencer Glendon là một gã cực kỳ ấn tượng. Anh giành được suất Học bổng Fulbright, có bằng tiến sĩ kinh tế tại Harvard, thường giúp đỡ
hoạt động từ thiện ở khu phía nam Chicago, và hiện là đồng sở hữu của
một trong những quỹ đầu tư lớn nhất ở Massachusetts. Nhưng đó không
phải điều ấn tượng nhất về anh.
Điều thật sự sốc chính là trong khi thực hiện tất cả những điều nói trên, hầu hết thời gian anh bệnh rất nặng. Ở trường trung học, Spencer bị
viêm loét đại tràng mãn tính. Điều này dẫn đến các vấn đề nghiêm trọng về
gan. Anh phải cấy ghép, với tạng được một người bạn thân hiến tặng.
Ghép tạng đồng nghĩa với liệu pháp ức chế miễn dịch, về cơ bản, anh
không còn hệ thống miễn dịch. Những cơn cảm cúm vốn chỉ mang đến cho
bạn và tôi một cái mũi nghèn nghẹt sẽ khiến anh nằm liệt giường cả tuần.
Khi cảm thấy khó ở, chúng ta sẽ cố vượt qua bằng cà phê và sức mạnh ý chí, nhưng cơ thể Spencer thì không thể nhây nhưa. Bệnh tật sẽ đè
bẹp và khiến anh lại nằm liệt giường. Nghe thật tệ, đúng không? Nhưng đó
chính là thứ khiến Spencer thật tuyệt.
Như anh thường nói, "Tôi luôn nghĩ việc phải thỏa hiệp về mặt thể chất chính là vận may trong đời mình."
Bạn có lẽ cũng đang suy nghĩ giống như tôi: Hả, gì cơ?
Khi còn ở trung học và bị mắc bệnh nặng, anh có tìm đến một nhà trị liệu. Anh muốn được làm những thứ mà bọn thanh niên thường mong muốn: tiệc tùng, hẹn hò, chơi thể thao. Nhưng đó không phải những lựa chọn thực tế với tình trạng của anh. Thật đau lòng.
Nhà trị liệu không thể lừa dối anh. Spencer không thể sống được cuộc
đời giống bạn đồng trang lứa. Nhưng điều đó không có nghĩa anh phải xem
mình là một kẻ thảm hại. Nhà trị liệu bảo anh hãy tập trung hoàn thành mỗi
ngày một việc. Nếu làm được thứ ấy, anh vẫn có thể cảm thấy tích cực về
bản thân. Năng lượng anh có giới hạn, nhưng nếu tập trung hết vào chỉ một
thứ, anh vẫn có thể làm được một số điều anh muốn. Thế là anh làm theo.
Đôi lúc chỉ là nấu bữa tối. Nếu nấu được bữa tối, anh đã hoàn thành
một việc gì đó. Anh phải từ bỏ rất nhiều hoạt động, nhưng anh vẫn có thể
thực hiện một thứ.
Anh sẽ làm một thứ vào ngày hôm đó, một thứ nữa vào ngày tiếp theo,
và cứ thế. Giờ đây, khi bị bệnh, anh vẫn nấu bữa tối. (Không có gì ngạc
nhiên khi anh đã trở thành một đầu bếp rất cừ.)
Việc chấp nhận sống chung với căn bệnh đã dạy cho anh vài điều mà
hầu hết chúng ta thường hay bỏ qua: Mọi thứ ta làm trong đời đều là một
sự đánh đổi. Lựa chọn làm thứ này đồng nghĩa với việc không làm một thứ
khác. Sẽ không có cách nào cho phép Spencer nói "Tôi muốn làm việc này"
mà không phải nói thêm "Và tôi sẵn lòng từ bỏ việc kia để thực hiện nó."
Không có gì trớ trêu hơn việc một tiến sĩ kinh tế được trải nghiệm
một bài học điển hình về thứ được gọi là "chi phí cơ hội." Như Henry
David Thoreau phát biểu, "Cái giá của bất cứ thứ gì chính là thời lượng
sống bạn đánh đổi cho nó."
Chúng ta không thích nghĩ về giới hạn, nhưng ai cũng đều có nó.
Lòng quyết tâm thường liên quan đến những câu chuyện, còn từ bỏ lại
thường là vấn đề giới hạn — thúc đẩy giới hạn, tối ưu giới hạn, và trên hết
chính là thấu hiểu giới hạn. Spencer không thể chối bỏ hay ngó lơ giới hạn
của mình. Anh buộc phải chấp nhận đánh đổi và tập trung phần năng lượng
ít ỏi của mình vào những thứ quan trọng — đồng thời từ bỏ tất cả những
thứ khác.
Rất nhiều người thành công cũng có quan điểm này. Một nghiên cứu
về các vận động viên Olympic có ghi nhận câu nói sau, "Mọi thứ đều là cơ
hội/chi phí. Nếu tôi đi xem phim thay vì đi ngắm cảnh để khuây khỏa, thì
cái giá là gì? Nếu tôi đi xem phim thay vì ngắm cảnh, nó sẽ giúp ích hay
làm hại đến khả năng chèo thuyền của tôi? Tôi phải đánh giá."
"Từ bỏ" không nhất thiết phải đối nghịch với "quyết tâm." Đây chính
là khi cụm từ "từ bỏ có chiến lược" xuất hiện. Một khi đã tìm được thứ gì
đó bạn đam mê, chuyện từ bỏ những thứ thứ yếu có thể lại có lợi, bởi vì nó
giải phóng thời gian cho bạn thực hiện việc quan trọng hàng đầu. Bất cứ
khi nào bạn ước mình có thêm nhiều thời gian, tiền bạc... thì từ bỏ có chiến
lược chính là câu trả lời. Và nếu bạn rất bận rộn, đó có thể là giải pháp duy
nhất.
Tất cả chúng ta đều từ bỏ, nhưng thường không đưa ra quyết định rõ
ràng hay có chủ đích. Ta chờ đến khi tốt nghiệp mới nghỉ, đến khi mẹ bảo
nghỉ, hay khi nào phát chán rồi nghỉ. Chúng ta sợ bỏ lỡ cơ hội, nhưng tréo
ngoe thay, vì không chịu từ bỏ những thứ thiếu năng suất càng sớm càng
tốt, chúng ta lại bỏ lỡ thêm nhiều cơ hội làm những thứ quan trọng hay thử
thêm những thứ có thể nên cơm nên cháo.
Chúng ta thường hay nói, giá như mình từ bỏ công việc hay mối quan
hệ đó sớm hơn. Nếu từ bỏ thứ biết rõ sẽ không đến đâu, bạn sẽ có thêm
thời gian cho những thứ có thể đến đâu đó. Chúng ta ngập ngụa trong
những câu chuyện về sự kiên trì dẫn đến thành công, nhưng lại không được
nghe nhiều về lợi ích của việc từ bỏ. Chẳng ai muốn làm người nhảy dù
bung dù quá muộn cả.
Người ta thường nói thời gian chính là tiền bạc, nhưng họ đã sai. Khi
hai nhà nghiên cứu Gal Zauberman và John Lync hỏi mọi người rằng họ
nghĩ họ sẽ có bao nhiêu thời gian và tiền bạc trong tương lai, kết quả
không hề ủng hộ cho câu nói trên. Chúng ta thường rất thận trọng khi dự
đoán mình sẽ có thêm bao nhiêu tiền trong ví, nhưng khi nói về thời gian,
chúng ta luôn nghĩ sẽ còn có ngày mai. Hay tuần sau. Hay năm sau nữa.
Đó chính là một trong những lý do khiến nhiều người cảm thấy vội
vã, mệt mỏi, như thể mình chưa làm được đủ nhiều, chưa tiến bộ đủ xa. Ai
cũng đều chỉ có 24 giờ mỗi ngày. Thế nhưng, ta lại hành động như thể
không có giới hạn nào. Khi chọn làm thêm giờ, ta cũng đồng thời chọn
dành ít thời giờ hơn cho con cái. Chúng ta không thể làm tròn tất cả mọi
thứ. Và sau này ta cũng chẳng có thêm nhiều thời gian hơn. Thời gian
không tương đương với tiền bạc, bởi vì chúng ta luôn có thể kiếm thêm
tiền.
Ta cứ mãi nghe các câu chuyện vĩ đại và mạnh mẽ về những người
kiên trì và đã giành chiến thắng. Không có mấy câu chuyện nói về những
người bỏ cuộc vĩ đại trong lịch sử. Nhưng nếu tính kiên trì có hiệu quả đến
thế, vậy những người thành công trong đời thật có bao giờ bỏ cuộc?
Touch to drop